Lê Dân

Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

Trăn trở của LÊ DÂN

         “Chú Dân ơi, nước mình sắp mất rồi phải không chú?” Tôi chợt giật mình trước câu hỏi của thằng cu cháu đang học lớp sáu trường làng. Thoáng một chút bàng hoàng, một chút xanh mang, tôi cố lấy lại sự bình tĩnh của người chú và ôn tồn hỏi nó: “Bậy nào, ai bày cháu nói như thế hở?”
“Thì trong các bài học lịch sử mà cô giáo cháu dạy chả nói đó sao, cứ mỗi lần đất nước ta rối ren, chính sự phiền hà, vua tôi bất hòa, quan quân lộng quyền, dân tình oán thán là y như rằng ta mất nước.”
Tôi không tin đó là câu nói phát ra từ miệng thằng nhóc 12 tuổi chỉ biết ăn với nghịch. Tôi hỏi nó sao cháu biết những điều đó mà nói, nó bảo với Dân tôi rằng: “Chú đừng có tưởng bọn cháu ngồi trước máy tính là chỉ biết chơi game thôi nhé.”
Chột dạ, Dân tôi vừa mừng vừa lo. Mừng vì có đứa cháu thông minh sáng dạ, mừng vì tin tưởng vào một lớp thế hệ tương lai của dân tộc biết suy nghĩ đến vận mệnh Tổ tông. Lo là không biết sau này, khi lớn lên nó sẽ ra sao,  có bị người ta phát cho mấy bộ áo kẻ sọc đen và in số vì điều 88 hay 79 gì gì đó không?
Ngẫm mà đau đớn lòng, ngẫm mà thấy mình chẳng bằng một đứa trẻ con. Chúng nó dám nói ra những điều chúng nghĩ, còn mình thì chung quy cũng tại cái hèn, vì hèn, vì sợ nên chỉ biết câm như hến nhìn đời trêu ngươi.
Câu nói của đứa cháu như mũi kim chọc vào nỗi đau mà bấy lâu Dân tôi dồn nén. Thì chỉ dồn nén thôi chứ biết làm sao khi lỡ thân làm phận dân đen trong cái xã hội không biết hỏi ai, hỏi là bị bóp mồm, nói thì thành tên phản động, học đòi chính trị này kia. Trong lòng Dân tôi giờ đây cái nguy cơ mất nước mỗi lúc nó càng hiển hiện một cách thật rõ ràng. Điều mà Dân tôi lo lắng đó là đất nước chúng ta đang mắc phải âm mưu thâm độc của người Trung quốc (người Trung quốc ở đây là những kẻ bá quyền, đế quốc nước lớn- chú thích của L.D.) và chúng ta đang từng bước rơi vào bẫy của họ. “Thâm như mưu Tàu” đây là câu nói mà hồi nhỏ Dân tôi thường được nghe ông nội nói. Mưu đồ bá vương của người Trung quốc chưa bao giờ chấm dứt, kể cả ngay lúc này, chừng nào Trung Quốc vẫn có tên là Trung Quốc thì chừng đó người Trung quốc chưa hết ý tưởng bá quyền thiên hạ. Từ xa xưa, thời các vua Hùng dựng nước, trải qua mấy ngàn năm lịch sử, để có được một nước Việt Nam độc lập như hôm nay, nhân dân ta, Tổ quốc ta đã trải qua không biết “bao phen chồn ngựa đá”, kể sao cho xiết xương máu của tổ tiên, ông cha chúng ta đã đổ xuống. Âm mưu của người Trung quốc cả ngàn đời là muốn cướp nước ta, đồng hóa nhân dân ta, tiêu diệt giống nòi ta, phong hóa, tập tục của ta. Nhưng dù có âm mưu thâm độc đến đâu, lực lượng hùng hậu đến cỡ nào thì bao giờ cuối cùng chúng cũng chỉ là kẻ thất bại. Ông nội của Dân từng giải thích cho việc thất bại này như sau: “ Người Tàu có mưu thâm đến đâu, lực lượng hùng mạnh đến đâu cũng không bao giờ thắng nổi nhân dân Việt Nam, nhân dân Việt Nam cho dù không xây dựng một Vạn Lý Trường Thành bằng xương máu đồng bào mình, nhưng lại luôn luôn tồn tại một Vạn Lý Trường Thành được kết nối bởi chất liệu của sự yêu chuộng hòa bình và đoàn kết dân tộc.” Và bài học tiền nhân để lại cho chúng ta hôm nay đó là lòng yêu nước, muốn bảo vệ nước thì phải đoàn kết, đoàn kết dân tộc giúp cho chúng ta có một sức mạnh vô biên trước mọi kẻ thù xâm lược. Bài học của lịch sử là như thế, nhưng rõ ràng chúng ta đang mất cảnh giác, chúng ta đang bị mắc mưu và chia rẽ đến cao độ. Khi sự đoàn kết mất đi, nhất định chúng ta lại sẽ mất nước. Tại sao Dân tôi lại nói thế? Việc 15 tỉnh cho các công ty Trung Quốc thuê rừng đầu nguồn, và đặc biệt là vụ Bô xít  Tây Nguyên đang gây xôn xao trên cả nghị trường lẫn trong dư luận đời sống xã hội, ở đây Dân tôi không dám lạm bàn tới hiệu quả kinh tế hay ảnh hưởng tới môi trường, cái Dân tôi muốn nói là những dự án này không hợp lòng dân, đi ngược lại với lợi ích dân tộc, là tiền đề của nguy cơ mất nước. Đáng lý ra, những điều không hợp lòng dân như thế thì lãnh đạo phải mạnh dạn mà gạt phắt đi, đằng này lại cố đấm ăn xôi và làm lấy cho bằng được. Không phải những vị lãnh đạo của mình bạo gan, càng không phải lãnh đạo của mình thông minh, sáng suốt “đứng trên đỉnh cao của trí tuệ nhân loại” (đang được nuôi sống bởi gần 86 triệu người dân mà họ cho là ngu dốt và “gian” (dân gian)), mà cái chính yếu là đa số các vị lãnh đạo ấy đã bị người Trung quốc bằng thủ đoạn này hoặc thủ đoạn khác, bằng cách này hay cách khác dụ dỗ, ép buộc và mua chuộc mất rồi. Và mỗi khi đã dính vào cái bả công danh, quyền lực, lợi lộc… mà họ giăng sẵn thì chỉ biết nhắm mắt quay lưng lại với  nhân dân, với Tổ quốc mình để cúi đầu nghe theo “lệnh”  mà “ơn trên” sai bảo.

Người Trung quốc không những chia rẽ ta bằng những cái dự án quỷ ma như Dân tôi vừa kể trên, mà chúng còn phá hoại kinh tế của ta bằng nhiều cách, gây mất lòng tin của dân ta với lãnh đạo, và sau đây là một trong nhiều cách đó mà chúng sử dụng: chúng gây niềm tin trong giới lãnh đạo ta bằng mọi cách, lôi kéo họ về phía mạng lưới của chúng, và thế là chúng giành được đa số các dự án quan trọng trong việc phát triển kinh tế- an ninh xã hội của đất nước ta (Hiểm họa quốc gia: "90% gói thầu trọng điểm rơi vào tay doanh nghiệp Trung Quốc" – Nguồn: baomoi.com), và sau khi chúng đã giành được các dự án đó thì chúng làm hay không làm, làm hay phá hoại, kết quả ra sao chúng ta không thể nào lường hết. Thử hỏi như thế kinh tế chúng ta làm sao phát triển, nhân dân làm sao tin vào lãnh đạo được đây? Chúng bắt chúng ta phải phụ thuộc vào chúng, bắt chúng ta phải đi trên những cái nạng gỗ mà chúng ném cho.

Âm mưu người Trung quốc thì già, trẻ, lớn, bé, gái, trai người Việt ta đâu có lạ gì, Dân tôi có thể kể ra đây vài ba tiểu xảo mà chúng từng sử dụng: chúng mua chân trâu, bò với giá cao, khiến hàng loạt trâu, bò bị giết thịt để lấy chân đem bán, ý đồ của chúng là làm triệt tiêu sức cày cấy trong hoạt động nông nghiệp của ta, cũng với thủ đoạn đó, chúng rao mua rễ quế với giá cao, thế là biết bao cánh rừng quế của ta trở nên khô héo… Chúng đầu độc dân ta bằng những loại thực phẩm nhiễm độc, đầu độc con em ta bằng những đồ chơi nguy hiểm, thứ văn hóa nô dịch, độc hại…vân vân và vân vân…

Những điều Dân tôi nói ra cũng có thể còn nông nổi, thiển cận, nhưng đơn giản đó là suy nghĩ của những kẻ làm dân tầm thường, tôi không muốn con cháu mình sau này phải sống trong cảnh mất nước, nhà tan, làm phận tôi mọi cho ngoại bang, như thế thì khổ nhục không tả hết. Họa diệt vong đang tới gần, Dân tôi đây tha thiết kêu gọi tất cả chúng ta cần phải cảnh giác, cần phải đoàn kết một lòng, đánh tan âm mưu và thủ đoạn gây chia rẽ để dễ bề xâm lược của bè lũ bành trướng nước lớn Trung quốc.

Cũng may mà thằng cu cháu tôi nó chưa hỏi, chứ nếu nó hỏi thì Dân tôi cũng không biết trả lời sao cho nó hiểu về Hoàng Sa,  Trường Sa, bãi Tục Lãm, thác Bản Giốc,… cùng biết bao đất, rừng, biển  nữa bị mất. Đắng cay thay, chua xót thay.

Quay trở lại câu hỏi của đứa cháu, Dân tôi trả lời nó rằng: “Chừng nào dân mình còn biết đoàn kết, thì chừng đó chúng ta không bị mất nước.”

Dân tôi cúi quay mặt đi, nhưng bỗng vang lên đâu đó “chúng ta đã từng mất nước nhưng chưa bao giờ mất làng, vì chính không mất làng nên ta giành lại được nước”. Ố, nhưng mà làng còn đâu nữa, ruộng đồng thứ thì bị thu hồi để “công nghiệp hóa, hiện đại hóa” sân gôn rồi sau đó bỏ hoang, tích đất đầu cơ, thứ thì để phân lô chia nền rồi chia chác cho nhau, quan to, quan nhỏ, tư bản đỏ, địa chủ đỏ…ai ai cũng dính phần, chỉ khổ Dân tôi lầm than lại cứ thế mà tứ tán phiêu dạt như thân bèo, phận cò.


Làng cũng đã mất rồi, chỉ e…