“Chú Dân ơi, nước mình sắp mất rồi phải không chú?” Tôi chợt giật mình trước câu hỏi của thằng cu cháu đang học lớp sáu trường làng. Thoáng một chút bàng hoàng, một chút xanh mang, tôi cố lấy lại sự bình tĩnh của người chú và ôn tồn hỏi nó: “Bậy nào, ai bày cháu nói như thế hở?”
“Thì trong các bài học lịch sử mà cô giáo cháu dạy chả nói đó sao, cứ mỗi lần đất nước ta rối ren, chính sự phiền hà, vua tôi bất hòa, quan quân lộng quyền, dân tình oán thán là y như rằng ta mất nước.”
Tôi không tin đó là câu nói phát ra từ miệng thằng nhóc 12 tuổi chỉ biết ăn với nghịch. Tôi hỏi nó sao cháu biết những điều đó mà nói, nó bảo với Dân tôi rằng: “Chú đừng có tưởng bọn cháu ngồi trước máy tính là chỉ biết chơi game thôi nhé.”
Chột dạ, Dân tôi vừa mừng vừa lo. Mừng vì có đứa cháu thông minh sáng dạ, mừng vì tin tưởng vào một lớp thế hệ tương lai của dân tộc biết suy nghĩ đến vận mệnh Tổ tông. Lo là không biết sau này, khi lớn lên nó sẽ ra sao, có bị người ta phát cho mấy bộ áo kẻ sọc đen và in số vì điều 88 hay 79 gì gì đó không?
Ngẫm mà đau đớn lòng, ngẫm mà thấy mình chẳng bằng một đứa trẻ con. Chúng nó dám nói ra những điều chúng nghĩ, còn mình thì chung quy cũng tại cái hèn, vì hèn, vì sợ nên chỉ biết câm như hến nhìn đời trêu ngươi.
Câu nói của đứa cháu như mũi kim chọc vào nỗi đau mà bấy lâu Dân tôi dồn nén. Thì chỉ dồn nén thôi chứ biết làm sao khi lỡ thân làm phận dân đen trong cái xã hội không biết hỏi ai, hỏi là bị bóp mồm, nói thì thành tên phản động, học đòi chính trị này kia. Trong lòng Dân tôi giờ đây cái nguy cơ mất nước mỗi lúc nó càng hiển hiện một cách thật rõ ràng. Điều mà Dân tôi lo lắng đó là đất nước chúng ta đang mắc phải âm mưu thâm độc của người Trung quốc (người Trung quốc ở đây là những kẻ bá quyền, đế quốc nước lớn- chú thích của L.D.) và chúng ta đang từng bước rơi vào bẫy của họ. “Thâm như mưu Tàu” đây là câu nói mà hồi nhỏ Dân tôi thường được nghe ông nội nói. Mưu đồ bá vương của người Trung quốc chưa bao giờ chấm dứt, kể cả ngay lúc này, chừng nào Trung Quốc vẫn có tên là Trung Quốc thì chừng đó người Trung quốc chưa hết ý tưởng bá quyền thiên hạ. Từ xa xưa, thời các vua Hùng dựng nước, trải qua mấy ngàn năm lịch sử, để có được một nước Việt Nam độc lập như hôm nay, nhân dân ta, Tổ quốc ta đã trải qua không biết “bao phen chồn ngựa đá”, kể sao cho xiết xương máu của tổ tiên, ông cha chúng ta đã đổ xuống. Âm mưu của người Trung quốc cả ngàn đời là muốn cướp nước ta, đồng hóa nhân dân ta, tiêu diệt giống nòi ta, phong hóa, tập tục của ta. Nhưng dù có âm mưu thâm độc đến đâu, lực lượng hùng hậu đến cỡ nào thì bao giờ cuối cùng chúng cũng chỉ là kẻ thất bại. Ông nội của Dân từng giải thích cho việc thất bại này như sau: “ Người Tàu có mưu thâm đến đâu, lực lượng hùng mạnh đến đâu cũng không bao giờ thắng nổi nhân dân Việt Nam, nhân dân Việt Nam cho dù không xây dựng một Vạn Lý Trường Thành bằng xương máu đồng bào mình, nhưng lại luôn luôn tồn tại một Vạn Lý Trường Thành được kết nối bởi chất liệu của sự yêu chuộng hòa bình và đoàn kết dân tộc.” Và bài học tiền nhân để lại cho chúng ta hôm nay đó là lòng yêu nước, muốn bảo vệ nước thì phải đoàn kết, đoàn kết dân tộc giúp cho chúng ta có một sức mạnh vô biên trước mọi kẻ thù xâm lược. Bài học của lịch sử là như thế, nhưng rõ ràng chúng ta đang mất cảnh giác, chúng ta đang bị mắc mưu và chia rẽ đến cao độ. Khi sự đoàn kết mất đi, nhất định chúng ta lại sẽ mất nước. Tại sao Dân tôi lại nói thế? Việc 15 tỉnh cho các công ty Trung Quốc thuê rừng đầu nguồn, và đặc biệt là vụ Bô xít Tây Nguyên đang gây xôn xao trên cả nghị trường lẫn trong dư luận đời sống xã hội, ở đây Dân tôi không dám lạm bàn tới hiệu quả kinh tế hay ảnh hưởng tới môi trường, cái Dân tôi muốn nói là những dự án này không hợp lòng dân, đi ngược lại với lợi ích dân tộc, là tiền đề của nguy cơ mất nước. Đáng lý ra, những điều không hợp lòng dân như thế thì lãnh đạo phải mạnh dạn mà gạt phắt đi, đằng này lại cố đấm ăn xôi và làm lấy cho bằng được. Không phải những vị lãnh đạo của mình bạo gan, càng không phải lãnh đạo của mình thông minh, sáng suốt “đứng trên đỉnh cao của trí tuệ nhân loại” (đang được nuôi sống bởi gần 86 triệu người dân mà họ cho là ngu dốt và “gian” (dân gian)), mà cái chính yếu là đa số các vị lãnh đạo ấy đã bị người Trung quốc bằng thủ đoạn này hoặc thủ đoạn khác, bằng cách này hay cách khác dụ dỗ, ép buộc và mua chuộc mất rồi. Và mỗi khi đã dính vào cái bả công danh, quyền lực, lợi lộc… mà họ giăng sẵn thì chỉ biết nhắm mắt quay lưng lại với nhân dân, với Tổ quốc mình để cúi đầu nghe theo “lệnh” mà “ơn trên” sai bảo.