Lê Dân

Thứ Năm, 23 tháng 12, 2010

Chuyện kể từ Địa ngục

thiên thần và địa ngục
    -Này này, lũ linh hồn các ngươi mau mau khai báo.
    Tiếng vị Phán quan hét lên vang vọng trong cõi âm ty địa phủ, vừa rùng rợn vừa u ám. Đám chúng linh hồn tả tơi vì lạnh, vì đói đang khom mình co ro, răng va vào nhau lập cập trông thật thảm hại.
    - Dạ bẩm Phán quan, chúng con tên là Đau, Khổ, Uất , Ức… là ngư phủ nước Đại Việt ạ.
    - Ta đã tra sổ sách, thấy các ngươi chưa tới số sao lại dẫn dắt nhau xuống đây?
    - Dạ bẩm, chuyện là thế này: từ xưa tổ tiên chúng con làm nghề chài lưới, nay chúng con  tiếp tục làm nghề chài lưới. Cực thì đã đành, nhưng là cái nghề ông cha truyền lại bỏ đi cũng không đặng. Hàng ngày chúng con dong buồm ra khơi những mong kiếm con tôm con cá, trước để nuôi sống bản thân, sau nữa là góp phần bảo vệ lãnh thổ mà biết bao thế hệ con dân Đại Việt đã dày công gây dựng, vun đắp. Ấy thế mà chẳng hiểu tại sao, khi chúng con đang đánh bắt trên biển đảo của mình thì bị “tàu lạ” lao tới tấn công và đâm thẳng vào chúng con, tàu thuyền của chúng con vừa nhỏ vừa yếu nên tất cả đều vỡ tan tành, chúng con cùng đường nên phải dắt díu nhau xuống đây đấy ạ.
     - Tàu lạ là tàu của nước nào, các ngươi có biết?
    - Dạ bẩm, nói “tàu lạ” là nói theo chủ trương lớn của Đảng và Chính phủ cho đẹp lòng "ông anh 16 chữ vàng- bốn tốt". Chứ chúng con thừa biết đó là bọn tàu khựa Trung cộng, con cáo già hàng xóm của chúng con.
     - Thế còn các ngươi? – Vị Phán quan chỉ tay vào một chúng linh hồn mới vừa kéo xuống cửa Âm ty, chân ướt chân ráo, còn run bần bật.
    - Dạ bẩm, chúng con tên là Lê, Oan, Cùng, Cực…, là ngư phủ nước Đại Việt ạ.
    - Lại là ngư phủ nước Đại Việt.- Miệng Phán quan lẩm bẩm như lấy làm bực bội.
    - Các ngươi cũng chưa tới số sao lại kéo nhau xuống đây, đây là Âm ty địa phủ các ngươi có biết không?
    - Dạ bẩm, chúng con biết chứ ạ. Nhưng thử hỏi ngài chúng con còn có nơi nào để đi? Chúng con đang đánh bắt tôm cá trên biển đảo của mình, bỗng đâu một lũ đầu trâu mặt ngựa ở đâu tràn tới, cờ đỏ năm sao, chúng sấn xổ chĩa thẳng súng vào chúng con rồi quát ngộ ngộ nị nị loạn xì ngầu, chúng bắt chúng con lôi đi, chúng đòi tiền chuộc, chúng con không có, chúng tịch thu hết lương thảo, dầu, nhớt, rồi đẩy chúng con trở lại biển cả. Lương thực không có, nhiên liệu cũng không, mấy ngày lênh đênh vô vọng giữa mênh mông sóng gió, cuối cùng một trận tố lốc đã đưa thẳng chúng con về đây.
    - Oan nghiệt, thật là oan nghiệt. – Sau một lúc nghiêm sắc mặt trầm tư, vị quan cai quản toàn cõi âm ty phán tiếp:
     - Ta thấy các ngươi chết oan uổng, ta không đủ phép lực để làm cho các ngươi sống lại được, nhưng ta có một ân huệ giành cho các ngươi. Các ngươi có quyền lựa chọn hoặc tiếp tục ở đây để chờ được đầu thai hoặc lên thiên đường tiêu dao tiên cảnh.
     Nghe thế, lũ chúng linh hồn ngư phủ Đại Việt nháo nhác, sau hồi so đo lưỡng lự, một linh hồn lớn tuổi được đề cử ra bẩm báo:
     - Dạ bẩm, thiên đường là thiên đường gì ạ? Nếu là thiên đường XÃ HỘI CHỦ NGHĨA thì chúng con thà cứ ở lại đây.
    - Làm quái gì có cái thiên đường nào như các ngươi vừa nói. Thiên đường chỉ có một thôi, là nơi ở của Ngọc hoàng cùng các vị thần tiên.
      - Dạ bẩm, nơi chúng con ở người ta bảo là thiên đường XHCN đó thôi.
      - Bố láo. Haaaaaaa….haaaaaaa…. Ta biết rồi, các ngươi bị lừa rồi.
      - Lừa là sao ạ?
      - Đúng là đồ con lừa, thiên đường XHCN mà các ngươi nói, nó chỉ là đồ QUẢNG CÁO.
**********************************************************************
        Cách mà đảng cộng sản mang CNXH đến với nhân dân Việt Nam nói riêng và nhân dân thế giới nói chung cũng giống như việc người ta đeo mắt kính màu xanh cho con lừa để khi nó ăn rơm rạ mà cứ tưởng đó là cỏ non. Nhưng ăn mãi thì nó cũng biết đâu là rơm rạ và đâu là cỏ non thật sự. Dối trá thì bao giờ cũng đi vào ngõ cụt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét